CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Oan gia! Anh là tổng tài sao?


Phan_2

Sáng hôm sau, tất cả các sinh viên đều tụ tập đông đủ dưới sân trường hướng mắt lên phía sân khấu, lắng nghe buổi hội thảo hiếm có. Ấy vậy mà Khả Vy vẫn cứ ngủ vùi trong chăn, với cái lí do không thích đứng gữa sân trường “tắm nắng”!!!

Đến tận trưa, cô mới lò dò, ngáp ngắn ngáp dài xuống nhà ăn kiếm cái gì bỏ vào bụng!

Không khí nhà ăn hôm nay có khác đôi chút, hầu như không còn sự ồn ào, chen lấn xếp hàng, nữ sinh đa số đều đứng một chỗ ánh mắt hướng về một tên đàn ông đang thong dong lấy thức ăn!

Mừng quá, đỡ xếp hàng! Thế là Khả Vy vui vẻ, cầm lấy khay thức ăn và đi chọn vài món cho mình. Nhìn miếng bít tết ngon lành, hiếm khi nhìn thấy ở nhà ăn của trường, Khả Vy không khỏi chảy nước miếng, nhanh chóng gắp vào khay của mình! Thế nhưng, một miếng thịt mỏng thế thôi, lại có hai kẻ đều muốn gắp vào khay!

Nhìn miếng bít tết ngon lành đó, Khả Vy không thèm ngước nhìn xem ai đang tranh giành với mình, nhẹ nhàng buông một câu.

-  Này! Là tôi thấy nó trước!

-  Không sao, cô bé cứ lấy đi! – Giọng một tên đàn ông vô cùng lịch sự vang lên, khiến Khả Vy rất vui vẻ gắp miếng bít tết vào khay. Ai da, hôm nay vừa không phải xếp hàng, lại còn lấy được thức ăn ngon, quả là một ngày may mắn. Nghĩ thế, Khả Vy liền vui vẻ, ngẩng đầu, mỉm cười.

- Cảm…ơn…

Nói xong hai chữ ấy, Khả Vy có cảm giác như lưỡi mình sắp bị cắn mất! Đôi mắt đẹp mở to nhìn chằm chằm tên đàn ông trước mặt mình, như thể không tin được. Bị nhìn chằm chằm, Ngôn vũ Kha vẫn rất bình thản, suy một hồi như nhớ ra điều gì, vốn là người không để bụng nên vui vẻ nói.

-  Là cô bé hôm trước đây mà…

Tính tình của Khả Vy vốn trẻ con, ương bướng, nhìn thấy Ngôn Vũ Kha là y như nhìn thấy khắc tinh vậy! Nghe hắn gọi mình là cô bé, cô càng bực dọc lên tiếng.

-  Ai cho anh gọi tôi là cô bé. Đã bảo là đừng xuất hiện trước mặt tôi rồi mà…

-  Là tôi đến nhà ăn trước cô bé đấy!

Nhìn cái khay chỉ có mỗi miếng bít tết của Khả Vy, Ngôn Vũ Kha không hề bực dọc , bình thản đáp lại. Nghĩ ngợi gì đó, liền vội bổ sung thêm, rồi bỏ đi thẳng.

- Tôi không thích sinh viên đến muộn đâu nhé.

Không hiểu hàm ý trong câu nói của Ngôn Vũ Kha, Khả Vy hung hăng trừng mắt, hét lớn, khiến mọi người trong nhà ăn đều hướng mắt nhìn cô.

-  Đồ điên… Nói nhảm gì đấy…

Dùng bữa trưa trong bực dọc, ăn xong, Khả Vy lại quyết định về phòng nghỉ ngơi một chút, buổi chiều còn có hai tiết đôi… Ấy vậy mà cô lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay, cũng chẳng có ai trong phòng nên cô cũng không được kêu dậy như mọi lần. Trễ mười phút, Khả Vy nhanh chóng vơ đại một cuốn tập và cây viết, cắm đầu cắm cổ chạy đến phòng học.

Như mọi lần, Khả Vy cúi gằm mặt, thẳng tiến vào chỗ ngồi, thường thì giáo viên dù có trông thấy cũng sẽ mặc kệ cho vào, nhưng hôm nay thì khác.

-  Cô bé. Trễ mười phút, ra hành lang đứng hết tiết chung với hai bạn kia. Tiết sau vào học.

Vốn định quay lên xem giáo viên nào mà lại phiền phức, lắm chuyện thế kia, Khả Vy liền một phen kinh ngạc khi nhìn thấy tên đàn ông mà mình vừa gặp lúc trưa.

Thiên à, người thực sự để hắn ám con sao?

-  Đừng làm mất thời gian của mọi người. – Ngôn Vũ Kha một thân quần bò dài đi kèm với áo len màu xanh sẫm vô cùng đơn giản lại thanh lịch, hơi nhíu mày lên tiếng.

Dù bực dọc, nhưng Khả Vy cũng không dám làm càn. Hắn là đang đứng trên bục giảng, đương nhiên vai vế của hắn cao hơn cô. Không biết xưng hô thế nào, Khả Vy nói trỏng.

-  Nhưng bên ngoài lạnh lắm!

Làm ơn đi, dù có là buổi chiều thì ở đây cũng rất lạnh. Đứng nửa tiếng, muốn cô đóng băng à?

Nhìn bộ dạng ấm ức của Khả Vy, đôi mắt mở to đầy trong sáng, còn có cả hành động cắn cắn môi ấy, khiến cho nam sinh phía dưới một phen nhốn nháo. Có người còn lên tiếng xin giúp cho Khả Vy. Ấy vậy mà tên đàn ông máu lạnh này chỉ nhẹ nhàng nhả vài câu.

-  Em muốn ra đứng ở hành lang hay xuống phòng hiệu trưởng? Tự chọn đi…

Bực dọc đi ra khỏi lớp, đứng trên hành lang, cô không khỏi liên tục chửi rủa.

Mẹ nó! Hắn nghĩ hắn là ai chứ? Từ đó đến giờ, ngoài ông ra, bổn cô nương chưa từng bị ai uy hiếp đâu nhé!

Nhìn thấy bộ dạng bực dọc của cô, hai người bên cạnh liền lên tiếng.

-  Thầy Ngôn khó quá! May là chỉ dạy có một tuần.

-  Là sao? Tự dưng dạy một tuần là thế nào? – Khả Vy kinh ngạc hỏi lại.

-  Thầy Ngôn là tổng tài của Ngôn thị ấy, đến trường mính để dự hội thảo, dạy ở đây một tuần! Trong quá trình dạy thấy sẽ đích thân chọn ra hai mươi người và tặng một suất học bổng và sẽ có cơ hội thực tập ở Ngôn thị, nếu muốn học cao hơn, Ngôn thị cũng sẵn sàng đầu tư. Một cơ hội lớn như thế ai mà chả thích!  Mà sao cậu đi trễ vậy? A mà cậu là công chúa mới chuyển đến gì gì đấy mà trên trang web của trường vẫn thường đăng phải không?

Thằng con trai đứng sát góc lên tiếng. Bắt gặp ánh mắt háo sắc của thằng con trái, đứa con gái bên cạnh liền hung hăng nhéo hông hắn một cái rõ đau, khiến tên con trai còn đang vui vẻ bỗng nhăn mặt la oai oái…

-  Làm ơn đi, tôi không phải “công chúa gì gì đấy” đâu nhé. Ngủ quên thôi…

Bực dọc trả lời thằnhg con trai nhiều chuyện ầy, Khả Vy len lén nhìn vào phòng học, bắt gặp ánh mắt tên đáng ghét ấy cũng đang nhìn mình, không nể nang gì cả, Khả Vy liếc hắn một cái sắc lẹm.

Lạnh thật! Xoa xoa hai tay vào nhau, Khả Vy không khỏi thầm than. Nhìn cái cặp đôi bên cạnh đang thản nhiên ôm nhau ủ ấm, Khả Vy lại càng phát điên hơn. Thật đúng là chẳng biết lịch sự gì cả!

Trải qua ba mươi phút cực hình, Khả Vy cuối cùng cũng được vào phòng học. Suốt tiết, cô liên tục hắt hơi, bài vở cũng không chép. Ý Như ngồi bên cạnh thấy thế liền hí hoáy giúp cô ghi bài.

Hết tiết học, hầu hết các sinh viên đều nhốn nháo ra về thì có vài nữ sinh lại chạy đến bàn giáo viên, bảo không hiểu cái này, không hiểu cái nọ nhờ Ngôn Vũ Kha chỉ bảo. Không khí vốn đã ồn ào, bỗng đâu xuất hiện một đám con trai, trên người mặc đồng phục chơi bóng rổ, nói to.

-  Tân sinh viên Trịnh Khả Vy!

-  Này, có người kiếm cậu kìa! – Như Ý huých tay cô.

Lũ nhóc này làm gì mà to tiếng gọi cô thế không biết. Bực dọc, chẳng thèm đáp lời, Khả Vy nhanh chóng gom cuốn tập với cây viết của mình dợm đứng dậy lại tiếp tục nghe thằng con trai, giọng ồm ồm gọi tên mình.

-  Ai là Trịnh Khả Vy?

Không đáp, Khả Vy cứ thế ném thẳng cuốn tập lên phía bục giảng, trúng ngay người thằng con trai vừa gọi tên mình. Giọng bực bội hét to.

-  Tên chị đây để chúng mày gọi thế à?

Quá đáng thật! Ở ngôi trường danh tiếng toàn con nhà giàu, lũ học sinh trong đấy còn không dám gọi thẳng tên cô như vậy. Vậy mà cái thằng to con, xấu xí này cứ liên mồm không ngừng. Cô không phải là chưa từng hỗn xược, đi gây sự đâu nhé.

Do không có sự chuẩn bị, thằng con trai ấy liền lãnh đủ, hơi bực dọc nhưng vẫn lên tiếng.

-  Dương đại ca muốn cô đến cổ vũ cho anh ấy vào buổi thi đấu chiều mai! Nhớ đến đây…

-  Cái gì mà “Dương đầu bò”? Nói lại xem, ta nghe không rõ? – Khả Vy làm mặt ngây thơ hỏi lại, khiến không khí xung quanh đang căng thẳng liền cười rộ lên… Thằng con trai ấy khẽ liếc cô một cái liền bỏ đi, theo sau hắn là một đám con trai cũng liền đi theo.

Cái đám ấy đi khuất, Tiểu Tuyền liền nhìn cô đầy thán phục.

-  Đầu tiên là tranh cãi với Nghi Nghi. Giờ lại đến bọn Dương Vũ, cậu quả thật là lợi hại…

-  Có gì hay ho? – Khả Vy khó hiểu hỏi, không ngừng hắt hơi liên tục. Chết tiệt, cảm thật rồi sao…

-  Ầy! Cậu không biết đó thôi, Nghi Nghi là con gái hiệu trưởng, trước đây là hoa khôi , là công chúa của trường đấy!  Từ ngày cậu chuyển đến, cô ta chìm hẳn. Còn Dương Vũ là hotboy số một ở đây đấy, con nhà giàu, tính tình có hơi kì cục, lại là tay chơi bóng rổ rất cừ. Hắn rất hiếm khi mời con gái đến cổ vũ a…

Mặc cho Tiểu Tuyền cứ luyên thuyên không ngừng hệt như một cái máy, Khả Vy chữ nghe chữ mất, cứ hắt hơi liên tục. Trong phòng học giờ chỉ còn vài người, Ý Như thấy cô hắt hơi liên tục, liền lôi Tiểu Tuyền đi theo mình.

-  Cậu ở đây giữ cặp giúp mình và Tiểu Tuyền nhé. Mình đi mua khăn giấy cho cậu, sẵn xuống phóng y tế xin vài viên thuốc cảm.

Tiểu Tuyền cùng Như Ý nhanh chóng chạy biến đi, bỏ mặc mình cô giữa phòng học. Vốn định nằm ườn ra bàn, liền có một ly nước đặt lên bàn một cái “cạch”.

-  Cô bé cảm rồi! Uống đi. Là trà nóng đấy… rất tốt cho sức khỏe…

Nếu là người khác, cô sẽ vui vẻ nhận lấy và cảm ơn.

Nhưng kẻ bắt cô đứng ngoài hành lang, giờ lại tốt bụng mang trà nóng đến cho cô? Tuy chưa gặp nhau nhiều nhưng chỉ cần nghe giọng nói, là cô đã biết ngay là ai…Thể loại gì đây?

Thấy cô vẫn nằm ườn ra, Ngôn Vũ Kha  lo lắng, đặt tay lên trán cô xem sao… Bàn tay một người đàn ông rộng lớn, ấm áp che phủ lên vầng trán của Khả Vy, khiến cô giật mình, hệt như có dòng điện chảy trong người, vội vã, gạt phắt tay hắn ra, ngồi thẳng người dậy quát to.

-  Biến ngay cho tôi!

-  Cô bé còn to tiếng thế chắc còn khỏe lắm nhỉ? – Ngôn Vũ Kha cười cười, ra vẻ thích thú bộ dạng như con nhím xù lông của cô. Phần áy náy trong lòng anh như vơi đi một nửa.

-  Nhờ phước đức của anh cả đấy… – Khả Vy khinh khỉnh nói.

Trái với vẻ mặt khó coi của Khả Vy, Ngôn Vũ Kha vẫn vui vẻ hỏi.

-  Cô bé tên gì?

-  Đừng có mở miệng là cô bé!

-  Nhưng tôi không biết tên em.

- Trịnh Khả Vy, nhớ cho kĩ đấy .- Khả Vy bực dọc nói, không quên gằn từng chữ. Cô chưa gặp ai lại nhiều cái cớ như tên này…

-  Rồi rồi… Uống trà đi, để ngày mai khỏe mạnh còn đi cổ vũ cho người ta … – Vừa nói, Ngôn Vũ Kha vừa đẩy ly trà nóng đến gần cô hơn, bộ dạng như thể bó tay với tính tình ương ngạnh của cô.

Nghe câu nói của Ngôn Vũ Kha, Khả Vy không khỏi giật mình. Hắn ta nghe sao? Không phải ban nãy hắn bộn rộn với cả một đám nữ sinh sao?

Nhìn tách trà nóng, Khả Vy tự hỏi liệu nó có độc không nhỉ?

Chương 3: Gái làng chơi!

Ngày hôm sau, Khả Vy cảm thật, cả ngày ru rú trong phòng ôm laptop online. Tiểu Tuyền thì giúp cô xin phép nghỉ học, Ý Như thì giúp cô chép bài. Buổi trưa, họ còn mua cháo mang lên phòng cho cô. Khả Vy cảm động suýt khóc. Trước giờ, ngoài ông và quản gia luôn quan tâm, chăm sóc cô thì chẳng còn ai khác đối xử với cô tốt như vậy.

Nếu họ đối xử tốt với cô, thì ngay sau đó, họ sẽ nhờ vả, không thì cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau! Từ sau vụ Lạc Du, cô thật không dám tin tưởng ai cả!

Ấy vậy mà Tiểu Tuyền cùng Ý Như hết lần này đến lần khác giúp đỡ cô, mà không hề kêu ca hay đòi hỏi bất cứ gì cả. Đôi lúc, cô cũng thấy áy náy lắm. Tối sau khi Tiểu tuyền giảng vài bài học trên lớp hôm nay cho Khả Vy xong, cô nàng mới bắt đầu cắm cúi mặt vào sách. Khả Vy không phải là không thông minh, nhưng do lười, nên cô thường bị mất bài, từ đó điểm số cũng hơi kém.

Sáng nay cô vừa kiểm tra tài khoản của mình, chỉ đủ để tiêu xài trong tuần. Mà trong lúc lướt web, cô lại vô tình nhìn thấy một chiếc túi xách Dior rất đẹp, là mẫu mới nhất trong năm nay, Khả Vy không khỏi than oán! Ôi ôi, đã nghèo còn gặp cái bệnh mê đồ hiệu của cô, làm sao bây giờ, tiền tiêu xài của cô còn không bằng một phần ba chiếc túi ấy.

Thế là Khả Vy đi đến một quyết định vô cùng táo bạo! Đó chính là hằng ngày từ sáu giờ tối đến mười hai giờ, cô đi làm nhân viên phục vụ cho một quán bar ở gần thị trấn, cách trường cô đi xe khoảng ba mươi phút!

Làm một tờ đơn với một lí do qua nhà họ hàng gì đó nên không ở kí túc xá, âm thầm thay ông kí tên luôn và nộp cho nhà trường, thế là kế hoạch trót lọt! Cô nghiễm nhiên trở thành một sinh viên nghèo ham học, chăm làm!

Làm được ba ngày, cả người cô như mỏi nhừ. Làm tới tận một hai giờ sáng, cô mới ngủ được một chút ở phòng nhân viên, đến sáu giờ sáng lại phải nhanh chân leo lên xe buýt trở về trường! Lần đầu tiên, Khả Vy biết thế nào là cực khổ. Nhưng chỉ vài tháng thôi, cô sẽ nhanh chóng kiếm được tiền mua chiếc túi xách ấy! Làm ở quán bar này cũng không đến nỗi tệ,công việc của cô chỉ là rót rượu cho khách. Quản lý còn vô cùng chắc chắn sẽ đứng ra bảo vệ nhân viên nếu bị khách hàng quấy rối nên cô vô cùng an tâm. Điều duy nhất khiến cô bực dọc đó là hằn ngày phải vận lên người một chiếc váy ngắn cũn cỡn, ôm sát người, lại còn phải trang điểm thật đậm…

Trong bar, tiếng nhạc xập xình ồn ào, Khả Vy một thân phong tình vạn chủng, bực dọc rót rượu cho khách. Chả là cô vừa bị quản lý mắng cho một trận, hăm dọa đòi trừ nửa tháng lương của cô. Cô chỉ làm bể có một chai rượu chớ mấy, có cần phải làm quá không?

-  Ngôn tiên sinh cần gì phải đích thân cực nhọc đến tận ngôi trường ấy làm gì? Quăng một mớ tiền ra là sẽ có nhân tài ngay…

Giọng một tên đàn ông đã lè nhè say lên tiếng. Dù vậy nhưng mắt vẫn dán lên người cô. Khả Vy suốt cả quá trình đều cúi gắm mặt, nên không hề hay biết. Mãi đến khi tay tên đàn ông đó không an phận mà phủ lên cặp mông tròn trịa của cô sờ soạng, Khả Vy tức giận đến tái mặt, cầm cả ly rượt, tạt vào người hắn.

-  Con khốn này!

-  Chửi ai đó con dê già kia… – Liếc mắt nhìn chằm chằm tên đàn ông xấu xí, Khả Vy hung hăng lên tiếng.

Tên đàn ông giận quá hóa thẹn, vừa muốn xông đến chỗ cô liền bị quản lý ngăn lại, liên miệng rối rít, rồi kéo cô đi khỏi. Đến khi cô đi khỏi căn phóng đó, người đàn ông anh tuấn ngồi ở một góc, bình thản quan sát nãy giờ, âm thầm nhếch môi cười, trong khi tên đàn ông bị tạt rượu vào người vẫn cay cú, không ngừng mắng chửi.

-  Thật đúng là mất vui. Tống tiên sinh đừng giận nhé….

Lần thứ hai trong hơn một tiếng đồng hồ, Khả Vy bị ngồi ở phòng quản lý. Trong lòng không khỏi ai oán.

-  Khách có làm gì cô đâu mà cô tạt rượu vào người ta? May cho cô, nếu là người khác, cô sớm đã không còn được ngồi ở đây.

-  Gì mà không làm gì? Không thấy ông ta sờ soạng tôi sao? Chẳng phải quản lý bảo sẽ đứng ra bảo vệ khi bị khách quấy rối sao?

Khả Vy ấm ức hỏi to, nếu biết công việc thế này, cô có chết cũng không làm.

- Tôi có hứa với cô. Nhưng đối với những khách sộp như thế, cô cũng nên chiều họ một chút, họ có làm gì quá đâu. Bởi thế nên chúng tôi mới trả lương cao còn gì?

Tên quản lý lật lọng trả lời, không quên trừng mắt đe dọa cô. Khả Vy ấm ức đến mức muốn khóc mà không khóc được, kiên cường trả lời.

-  Tôi không làm nữa, trả tiền ba ngày qua tôi làm đi…

-  Cô mơ à? Lương ba ngày qua của cô không đủ một phần tiền chai rượu đắt tiền kia kìa.

-  Tôi… Các người lật lọng…

Khả Vy bực dọc hét to. Đang phân vân không biết nên làm thế nào, khi cửa phóng liền vang đến giọng của một tên đàn ông, có đôi chút quen thuộc.

-  Tôi giúp cô ta trả số tiền còn lại!

***

Trên phố, giờ này đã vắng tanh, thỉnh thoảng chỉ có vài con xét lướt nhanh qua. Khả Vy ngồi một mình bên ghế đá ven đường, gương mặt hầu như chẳng có chính sinh khí, bên cạnh vẫn là ba cái vali to tướng.

Mất việc!

Mất toi ba ngày làm…

Đã thế còn vác thêm một món nợ… Mà chủ nợ lại là oan gia…

Lại còn cả không có nơi để về… Cô bây giờ thảm thật rồi… Thật rất thảm a…

Ngôn Vũ Kha vẫn một thân âu phục, ngồi trên con xe mui trần màu trắng sáng bóng, lẳng lặng đi theo phía sau cô. Nhìn bóng dáng nhỏ bé ngồi trên chiếc ghế đá ven đường, Ngôn Vũ Kha lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng, nhanh chóng xuống xe.

Nghe tiếng đóng cửa xe cùng bước châm trầm ổn hướng tới mình, Khả Vy không ngốc đến mức không biết là ai… Cả một con đường vắng tanh như thế này mà nguyên một chiếc xe hơi đi theo mình suốt quãng đường dài, cô không biết mới là lạ.

- Này! Không được đến gần đây! Tiền tôi nợ anh, nhất định sẽ trả!

Khả Vy hét lớn, không quên trừng mắt nhìn Ngôn Vũ Kha. Nhưng cô thực thất bại, bởi lẽ, đôi mắt vốn to tròn của cô giờ đã ngập nước…

Thấy Ngôn Vũ Kha vẫn không có ý định dừng bước, Khả Vy càng hét lớn.

- Này! Tôi bảo anh không được đến gần đấy! Anh còn bước đến, tôi sẽ gọi cảnh sát bắt anh vì tội quấy rối.

- Cứ thoải mái. Chẳng ai tin một cô gái trang điểm lòe loẹt, ăn mặc như em lại kiện tôi với tội quấy rối cả…

Vừa nói, Ngôn Vũ Kha vừa đưa mắt nhìn cô. Chợt nhận ra bản thân lúc này không có chút thích hợp để kiện cáo, Khả Vy đành im bặt.Mặc kệ Ngôn Vũ Kha dịu dàng lịch sự cởi áo vest ra, khoác lên đôi vai trần của cô, Khả Vy vẫn cúi gằm mặt khóc thút thít! Một lúc lâu sau cô mới mở lời, giọng ngèn ngẹn.

- Sao tên chết tiệt như anh cứ ám tôi mãi thế… Kể từ lúc gặp anh, tôi chưa hề gặp chuyện gì tốt đẹp cả…

Giọng nói đầy trách móc của cô khiến Ngôn Vũ Kha hơi khó xử một chút nhưng khi nhìn vào đôi mắt to tròn ngân ngấn nước đang nhìn chằm chằm hắn, Ngôn Vũ Kha lại có cảm giác như mình đang bị một đứa trẻ con chất vấn…

- Tại sao lại không tốt đẹp? – Ngôn Vũ Kha không hề tức giận, trái lại vui vẻ hỏi cô. Vốn là một người suy nghĩ đơn thuần, nghĩ gì liến nói đó, thế là Khả Vy liền tuôn một tràn uất ức, chẳng hề giữ hình tượng mà liên tục chửi thề.

- Mẹ kiếp. Tốt cái gì chứ? Tôi bị đuổi ra khỏi nhà, bị bắt qua một ngôi trường cũ kĩ học, mỗi tuần chỉ có vài đồng lẻ để tiêu vặt! Đến cả một cái túi xách mà trước đây tôi quơ tay là đã có cả đống, bây giờ lại cực khổ, hạ mình đi bưng rượu cho lũ đàn ông xấu xa các người! Tốt cái con khỉ…

Mặc cho Khả Vy cứ thế hét ầm, ồn ào, Ngôn Vũ Kha vẫn im lặng nhìn cô, như thể người lớn đang dung túng cho một đứa trẻ… Ồn ào một hồi, Khả Vy liền chuyển qua khóc lóc…

- Hức… Lần đầu tiên tôi đi làm, vừa bị mắng chửi, lại còn mang nợ… Ấy vậy mà ông đến một câu hỏi thăm cũng không có…

Không an ủi, không dỗ dành, Ngôn Vũ Kha chỉ hỏi một câu.

- Khóc xong chưa?

Tên đàn ông này quả thật không có trái tim a… Cô khóc lóc gần nửa giờ vậy mà mặt hắn vẫn cứ tỉnh bơ như thể đang xem phim… Khẽ trừng mắt đầy oán giận, Khả Vy lấy tay quệt những giọt nước mắt trên mặt mình.

- Đi thôi…

- Này, ai cho anh đụng vào đồ của tôi. Toàn bộ đều là hàng hiệu cả đó, anh có đủ tiền đền không mà dám động vào. – Nhìn thấy Ngôn Vũ Kha dùng tay kéo hai cái vali của cô, Khả Vy bực dọc hét lớn.

- Em đang nợ tôi hai trăm năm mươi won?

Hơi chột dạ, Khả Vy liền gật đầu, lòng thầm nhủ chưa bao giờ cô thấy hai trăm năm mươi won lớn đến thế. Lớn tới mức cô không trả nỗi!

-  Chiếc túi em thích hiệu gì?

-  Dior, là mẫu mới nhất, có giá 4200 USD. – Khả Vy vô thức ngoan ngoãn trả lời.

-  Trước khi trả hết nợ cho tôi, ít nhất tôi cũng không để em bị bắt cóc mất! Cầm cái vali còn lại được chứ?

Ngôn Vũ Kha hướng mắt nhìn về chiếc vali còn lại bên cạnh cô.

Rất nhanh chóng, Ngôn Vũ Kha đưa Khả Vy về căn biệt thự nằm ở gần đây của mình… Nhìn căn biệt thự rộn rãi, lại đầy tiên nghi nhưng chẳng có bóng dáng ai, Khả Vy không khỏi thầm than, hắn đưa mình đến đây làm gì?

-  Tôi không thích người lạ trong nhà nên chỉ thuê người giúp việc theo giờ.

-  Khoa trương thật, không phải ở trường cũng có phóng ở cho giáo viên sao? – Khả Vy bĩu môi. Tên này cũng thật khó tính a.

-  Em lắm lời thật! Dọn đồ lên phòng đi…

-  Gì vậy? Thưa thầy, tiểu nữ không bán nghệ, cũng không bán thân vì một cái túi Dior và chỗ ở đâu ạ.

Khả Vy trừng mắt nhìn hắn, giọng đầy châm chọc. Tên này tưởng cô là con lừa cho hắn xỏ mũi ư? Ông cô từng bảo đàn ông là loài động vật nham hiểm nhất a.

-  Em vốn không có nghệ. Tôi cũng không thích động vào con nít lắm. – Ngôn Vũ Kha nói đều đều, Khả Vy ngay lấp tức chỉ muốn nhào vào đánh chết hắn, nhưng nghĩ lại là nhà hắn a, manh động thì người thua thiệt là cô. Nhìn Khả Vy nén giận, Ngôn Vũ Kha ung dung nói tiếp – Tôi cho em chỗ ở, nhưng bù lại em phải dọn dẹp và nấu ăn hằng ngày!

-  Tôi làm sao để tin rằng anh là không có ý lợi dụng tôi?

Khả Vy nghi hoặc hỏi. Chỗ ở không tồi a. Cô lại đang không có nơi

để về, đã thế còn lỡ làm đơn xin rút khỏi kí túc xá. Nếu mà thuê nhà thì thật sự là cô không có tiền!

-  Tùy em cả thôi! Nếu muốn, chúng ta sẽ làm hợp đồng!

Khả Vy gật đầu như giã thóc! Giấy trắng mực đen vẫn là tốt hơn cả.

-  Ngày mai túi xách của em sẽ được đưa đến. – Ngôn Vũ Kha vừa nói, vừa bước về phía cầu thang chuẩn bị về phòng…

-  Khoan đã! Tôi không thích mượn tiền của anh… Hơn nữa, đến cả… tên của anh, tôi cũng không biết….

Khả Vy nhanh chóng đưa ra quyết định! Càng về sau vcàng nói nhỏ, như thể chột dạ. Thật sự là cô không biết tên hắn a, chỉ biết hắn họ Ngôn!

Nhìn bộ dạng ấp úng của Khả Vy, Ngôn Vũ Kha chợt bật cười… Đến cả tên của hắn cô cũng không biết, vậy mà vẫn cứ mạnh miệng! Cô gái này quả thật rất thú vị.

-  Ngôn Vũ Kha. Còn về chuyện tiền bạc, xem như là phí bồi thường kể từ khi gặp tôi, em không gặp chuyện gì tốt lành! – Nói xong, Ngôn Vũ Kha nhanh chóng bỏ về phóng, chẳng thèm đoái hoài gì đến cô. Thật là tên đàn ông khó hiểu a.

Nằm trên chiếc giường êm ái, cảm giác thật thoải mái a. Xem ra ở đây cũng không tệ, vẫn tốt hơn là ở kí túc xá. Duy chỉ có điều là căn biệt thự này hơi rộng, cô sẽ dọn dẹp, xoay sở ra sao? Đã thế còn nấu ăn, cô chưa từng làm a. Nhưng xem ra đây là lựa chọn duy nhất rồi!

-  Khả Vy, cô rốt cuộc là có muốn đi học hay không? Dạy mau!

-  Ưmmm

Bỏ mặc lời nói của Ngôn Vũ Kha, Khả Vy vẫn thản nhiêm trùm chăn kín mặt, ngủ tiếp… Vốn chưa từng ai mê ngủ như Khả Vy, Ngôn Vũ Kha không còn cách nào khác ngoài việc bất lịch sự, giành lấy cái chăn ấm áp của Khả Vy.

-  Anh bị điên à? – Khả Vy bị phá rối, bực dọc hét to, mắt vẫn chưa chịu mở ra.

-  Trễ giờ học rồi!

-  Học quái gì… – Vốn định chửi gì đấy nhưng chợt nhớ ra, Khả Vy liền giật mình vùng dậy hét to – A…. Trễ giờ sao?

Nhanh chóng vơ lấy cái điện thoại trên đầu giường, xem xong lại trừng mắt oán hận nhìn Ngôn Vũ Kha.

-  Bị điên à? Mới có năm giờ mấy!

-  Làm đồ ăn sáng cho tôi! Lần sau nếu tôi kêu em không dậy, tôi sẽ đích thân lên giường nằm cạnh em. – Vừa nói, Ngôn Vũ Kha vừa làm bộ mặt gian xảo, kề sát gương mặt trắng nõn của Khả Vy.

-  Đồ điên! Đi ra khỏi phòng tôi! Biến thái! – Khả Vy hét to, không quên ném chiếc gối thân yêu vào người Ngôn Vũ Kha.

Đương nhiên, buổi sáng đầy kịch tính vẫn không dừng ở đó!

Ngồi trong xe, Khả Vy liên tục cười giã lã bên cạnh Ngôn Vũ Kha mặt mày hệt như đưa đám. Kêu cô dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng, ấy vậy cô không nấu được một bữa sáng lại còn bày ra cả một “chiến trường”! Kết quả là cả hai ôm bụng đói đến trường! Làm sao trách cô được chứ? Cô là lần đầu xuống bếp mà!

-  Trưa nay về sớm, tôi sẽ chỉ em nấu ăn!

-  Vâng! – Khả Vy gật đầu liên tục, không dám làm trái!

-  Mà khoan đã, anh không được nói cho người khác biết tôi đang ở nhà anh. Dừng xe ở đây được rồi. Tôi sẽ tự đi bộ đến trường!

***


Phan_1
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Teya Salat